Bỗng một ngày đẹp trời, bạn đứng giữa ngã ba đường tình, “theo tình tình chạy, chạy tình tình theo” Cái tam giác tình yêu đau khổ ấy bạn sẽ lựa chọn đánh con đề bao nhiêu? :))))
Người mình yêu chưa chắc nó có yêu mình đ*o đâu. Hay cũng có thể, nó yêu mình, nhưng chẳng thể nào nhiều như mình yêu nó được.
Mà có khi còn tệ hơn, người mình yêu, lại chỉ là yêu đơn phương. Họ bên mình, nhưng trái tim có thể lại thuộc về nơi khỉ ho cò gáy nào rồi.
Nhưng mà cớ làm sao mình lại vẫn chọn họ?
Cái tình yêu đơn phương đó không biết được đến bao lâu?
Dẫu biết cái kết cục nó đau mà sao còn cứ cố?
Khi ta yêu một người nhiều hơn họ yêu ta, mọi việc ta làm đối với họ bỗng chốc trở nên phình phường trong mắt họ. Nó biến thành lẽ hiển nhiên. Và họ sẽ không còn cảm thấy trân trọng nữa, cũng chẳng còn đặc biệt nữa.
Umh thì có phải người ta không muốn yêu đâu, mà đôi khi là người ta không thể. Ta đã yêu họ nhiều quá, chẳng còn không gian cho họ thở cũng không chừng.
Đến cuối cùng thì sau bao lâu nhận được sự thờ ơ ăn no bơ, sau bao lâu đứng giữa sự lập lờ, thì có thấy mệt mỏi không? thì từ bỏ chứ còn sao nữa.
Xét cho cùng chọn người mình yêu cũng đúng, nhưng người đó cũng phải yêu mình thì nó lại mới hợp lý. Cái gì cũng phải hai chiều, nhưng mà đừng song song ko có điểm dừng. Còn nếu, chọn người mình yêu theo cái kiểu đơn phương, mình tiến một bước, họ lùi mất dạng, thì cả cuộc đời chỉ đổi lại được những miếng dán urgo mà thoy.
Như thế thì chẳng thà, ngay từ đầu, ta chọn người yêu mình. Người nâng niu những cảm xúc khờ dại, ngốc nghếch của ta. Người mà ta lúc này chưa chắc đã CÓ THỂ YÊU được không, nhưng vì họ yêu ta, nên ta sẽ không bao giờ cảm thấy mình bị họ bỏ lại phía sau, để chạy theo mỏi mệt.
Thật ra tình yêu mà chỉ cho đi, ừa thì mới đầu nó đẹp, nó màu hường lắm, nhưng rồi khi thời gian trôi qua, Đối phương sẽ nghĩ rằng chuyện được nhận là dĩ nhiên. Còn bản thân mình thì dần mệt mỏi vch.
Rồi có khi bạn làm một việc cho người mình yêu, không phải mong anh ấy cảm động đến sổ nước mũi, cũng chẳng phải mong được hồi đáp ngay và luôn. Tất cả những nỗ lực, cũng là do yêu mà can tâm tình nguyện, là tự nguyện dấn thân.
Nhưng cái bạn mong chờ trong sâu thẳm vẫn là, cảm nhận được tình yêu của hắn đối đáp ngược lại với bạn thôi chứ zề? Khi bạn phát ra ngàn tín hiệu, nhưng lại hiệu triệu về vạn thờ ơ… Tất nhiên, tới lúc nào đó dù còn yêu thương vô bờ, cũng không còn muốn đợi chờ hay cố gắng nữa dou.
Tình yêu tình báo nó là như vậy đó. Thật sự mong tình cảm của mình không trở thành gánh nặng cho người mình yêu, nhưng cũng thật tâm không mong nó trở thành một mớ phù du rồi tan biến…
Người ta cứ nghĩ chọn người mình yêu là sự lựa chọn của chái chym.
Chọn người yêu mình là sự lựa chọn của lý trí (ĐM tao có bắt đứa nào chọn theo tao đ*o đâu).
Nhưng mà sai rồi, các bạn đang sai quá rồi, Chọn gì cũng là sự lựa chọn của tình cảm cả thôi, của con tim cả đấy.
Chẳng phải vì quá đau đớn mệt mỏi, quá ngu người không thể chọn ở bên người mình yêu được, người ta mới lựa chọn người yêu mình để được chữa lành đó sao?
Nhưng hãy nhớ rằng chọn người mình yêu hay người yêu mình đều bất hạnh như nhau bởi tình yêu phải xuất phát từ cả hai phía chứ yêu đơn phương thì làm gì mà có hạnh phúc. Bạn có hỉu hơm?
Hiếm có tình yêu nào mà không có ít nhiều thương tổn. Để biết nó có xứng đáng hay không, luôn cần cái thứ gọi là THỜI GIAN làm chứng.